TÌM ĐÂU XA KHI CHÍNH MÌNH LÀ HẠNH PHÚC
Tôi tên là Đinh Thị Thu Huệ, tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Quảng Yên, Quảng Ninh thanh bình, bốn mùa mưa thuận gió hòa, tôi được sống giữa tình người ấm áp của người dân quê hương tôi. Quê hương tôi, nơi có dòng sông Bạch Đằng đã 3 lần chiến thắng quân Nguyên Mông. Tôi biết ơn và luôn tự hào về truyền thống lịch sử quý báu của quê hương. Tôi biết ơn cuộc đời, biết ơn cuộc sống này vì mỗi sáng sớm thức giấc tôi được nở một nụ cười thật tươi để đón chào một ngày mới đã đến để tôi có cơ hội được lắng nghe tiếng trái tim phập phồng nơi lồng ngực. Tôi được dang rộng đôi tay đón những cơn gió, thổi mát tâm hồn mình.
Qua lời giới thiệu về bản thân, xin được gửi đến tất cả các bạn một chút năng lượng bình an và hạnh phúc. Tôi của hiện nay luôn bình an và hạnh phúc, tôi trân trọng chính mình, trân trọng mọi thứ diễn ra xung quanh tôi ngay giây phút hiện tại. Nhưng để có được ngày hôm nay, tôi đã trải qua một hành trình rất dài để hiểu thế nào hạnh phúc? Hiểu được hạnh phúc đến từ bên trong ta hay đến từ bên ngoài ta?
Tuổi thơ tôi thường xuyên phải chứng kiến những cơn giận dữ của người lớn, người thân xung quanh tôi. Họ như những ngọn lửa bốc cháy lao vào nhau thành một đám cháy lớn. Tôi ngơ ngác nhìn mà không hiểu tại sao những người thân của tôi họ lại cãi lộn nhau, lao vào nhau như thế? Và gia đình tôi cũng thế, tôi thường xuyên nhìn thấy những xung đột, những cơn tức giận của bố mẹ tôi. Rồi những giận đòn roi của bố mẹ trút xuống anh em tôi mỗi lần chúng tôi làm phật lòng bố mẹ. Hồi đó, mỗi lần tôi có chuyện buồn hay bị bố mẹ cho ăn roi, tôi lại đem những cảm xúc khó chịu đó thả ra ngoài cánh đồng một lúc là tôi hết buồn. Tôi lại hồn nhiên vui tươi hát líu lo trên cánh đồng nắng cháy.
Cứ như thế, tôi hết buồn lại vui, rồi tôi lớn lên hiểu biết hơn. Tôi vẫn thường xuyên chứng kiến những cơn tức giận của bố mẹ, của những người thân khác. Lúc này, tôi nói nhỏ với chính mình rằng lớn lên tôi sẽ không giống bố mẹ mình, tôi sẽ không tức giận, tôi sẽ dịu dàng với con của mình và tôi sẽ hạnh phúc. Từ đó tôi vẽ cho mình một khái niệm hạnh phúc không rõ ràng trong con mắt của mình. Tôi cố gắng học hành để kiến được một cái nghề. Tôi lấy chồng, sinh con và cố gắng làm mọi việc tốt nhất có thể. Tôi xây dựng gia đình hạnh phúc để mọi người công nhận. Tôi chăm sóc các con tôi tốt để được mọi người công nhận tôi. Tôi lao vào kiếm tiền để có nhà, có tài sản cũng để mọi người công nhận tôi. Tôi như một con ong chăm chỉ cần mẫn suốt ngày đêm để làm việc kiến tiền và chăm sóc gia đình. Tôi kìm nén tất cả những cảm xúc tiêu cực vào bên trong mình. Tôi được chồng tôn trọng và yêu quý, các con tôi yêu tôi và mọi người công nhận tôi. Nhưng tôi nhìn lại bản thân tôi, tôi cần tôi công nhận tôi nhưng không được. Tôi luôn thiếu tự tin, mặc cảm về bản thân, tôi nổi nóng hay mất bình tĩnh, tôi nhìn thấy mình không tốt, mọi người xung quanh tôi không tốt. Tôi đau đớn khi không biết mình là ai? Tôi dễ dàng bị tổn thương khi ai đó xúc phạm mình, không tôn trọng mình. Tôi như một cành cây cong mỏng manh dễ dàng bị gãy trước những cơn gió nhẹ. Trong lúc đau khổ, nóng giận đó tôi nhìn thấy hình bóng người mẹ yêu quý của tôi trong tôi. Tôi nhận ra rằng mình không còn là mình của trước đây. Và cũng chính lúc đó, những kí ức tươi đẹp về tuổi thơ lại ùa về trong tôi ngày một nhiều hơn, mách bảo với tôi rằng “Bạn đã đi nhầm con đường hạnh phúc rồi, hãy quay lại với chính mình, hãy quay lại con người trong sáng và biết yêu thương của bạn đi”. Tôi đã khóc và thương cho bản thân mình, tôi nhớ đến một câu nói “Hạnh phúc không phải là đích đến mà là một cuộc hành trình”. Tôi đau đớn nhận ra hành trình của mình thật đau khổ khi tôi không còn là tôi.
Tôi loay hoay tìm cho mình một giải pháp, cho mình một lối đi đúng. Như một cơ duyên tôi xem được hai bài giảng của cô Hương trong workshop “YÊU THƯƠNG ĐÚNG CÁCH, CHẮP CÁCH ƯỚC” đó là bài giảng nói về “5 đám mây tiêu cực” và “Dừng việc nhân bản bọ cạp”. Khi nghe hai bài giảng này của cô tôi tưởng rằng bài giảng đó là dành cho tôi, tôi thấy mình mang đầy những đám mây tiêu cực “CẢM XÚC TIÊU CỰC, SUY NGHĨ TIÊU CỰC, THÓI QUEN TIÊU CỰC, MÂU THUẪN NỘI TÂM và HÀNH ĐỘNG TIÊU CỰC”. Tôi thấy tôi như những con bọ cạp dễ dàng làm tổn thương đến những người thân yêu của tôi, đặc biệt là các con tôi. Tôi đã đưa ra quyết định thay đổi bản thân, phải tìm hiểu tại sao mình đã cố gắng rất nhiều, để rồi nhận lại đầy rẫy những đám mây tiêu cực kia. Mình phải là người biết yêu thương chứ không phải là con bọ cạp có thể làm tổn thương người khác bất cứ lúc nào. Tôi đã đăng ký vào lớp học “KHƠI NGUỒN TRÍ TUỆ YÊU THƯƠNG” do cô giáo Lương Thị Hương giảng dạy. Trong 3 tháng học tập và rèn luyện bản thân, tôi được đồng hành cùng mọi người trong lớp học, được sự giúp đỡ của đội ngũ tim phụng sự và được cô Hương hướng dẫn dạy bảo. Tôi đã hiểu tại sao tôi lại thấy đau khổ trên hành đi tìm hạnh phúc của mình.
Tôi bắt đầu cuộc hành trình chữa lành những vết thương. Tôi được trở về với quá khứ để nhận diện và đối diện những nỗi đau. Tôi ôm ấp, yêu thương và chấp nhận, tôi học cách buông bỏ và chuyển hóa nỗi đau đó thành chất liệu làm nên hạnh phúc của cuộc đời. Tôi đã hiểu rằng những cảm xúc hiện tại đều là sự bật lại của kho cảm xúc trong quá khứ. Tôi giải thích được tại sao tất cả những việc tôi làm chỉ để cho người khác công nhận mình mà không hề quan tâm đến bản thân mình cần gì và nghĩ gì?
Đến nay, tôi không còn đau khổ khi nhớ về những vết thương của mình. Tôi biết ơn những người đã giúp tôi trở nên kiên cường, thành công hơn trong cuộc đời này. Tôi biết ơn tất cả những tổn thương, những nỗi đau đã giúp tôi luyện ý chí và trở nên mạnh mẽ.
Hành trình tôi chữa lành nỗi đau là hành trình tìm về với chính mình giúp tôi thấu hiểu bản thân, hiểu rằng tôi là ai? Tôi là người chịu trách nhiệm 100% về cuộc đời của tôi, tôi luôn yêu thương quan tâm đến những người xung quanh, tôi luôn nhìn tích cực mọi thứ trong cuộc sống và luôn nghĩ đến giải pháp để giải quyết vấn đề.
Hành trình này đã giúp tôi hiểu được “Hạnh phúc là một sự lựa chọn”. Tôi đã đứng dậy và lựa chọn con đường mang tên "Hạnh phúc tự thân" khác với con đường mà tôi đã đi đã làm tôi đau khổ. Tôi hạnh phúc thực sự khi tìm thấy sự bình an trong giây phút hiện tại. Tôi thật sự hạnh phúc khi được lắng nghe những chia sẻ của mọi người, được chia sẻ với mọi người để chúng tôi xoa dịu đi nỗi đau của nhau. Tôi tận hưởng mọi giây phút tôi được sống, tôi sống với lòng biết ơn và tôi buông bỏ những thứ không còn ích lợi với mình.
Tôi hiểu rằng "HẠNH PHÚC ĐẾN TỪ BÊN TRONG TA VÀ TÌM ĐÂU XA KHI CHÍNH TA LÀ HẠNH PHÚC!"